Trong đời ai chẳng có buồn phiền, buồn phiền đến từ nhiều phía, do chính mình, do người khác, do hoàn cảnh…
Buồn phiền là một cảm xúc chứ không là một tính cách, cảm xúc chi phối đời sống tinh thần lâu ngày làm cho con người sa sút.
Chính vì là một cảm xúc cho nên con người có thể điều chỉnh nó bằng nhiều cách: Nghiền ngẫm dẫn đến tiêu vong, chấp nhận cam chịu làm cho thêm đáng chán, lấp đi nỗi buồn bằng những đam mê rượu, ma tuý… dẫn đến thân tàn ma dại, vui vẻ tích cực đón nhận dẫn đến lạc quan.
Người lạc quan là người thành công hơn cả, họ không tiêm nhiễm thêm cho mình nỗi buồn, không bao giờ tự nhủ rằng mình buồn chán quá, không tự lấp đi bằng những đam mê dục vọng. Trái lại, lúc buồn chán là lúc suy nghĩ tích cực hơn để nỗi buồn nhỏ lại, lúc đòi hỏi cố gắng nhiều hơn để hoạt động, lúc tập luyện vượt qua bằng nghị lực.
Người lạc quan luôn nhớ rằng không phải một mình cô độc buồn chán, có nhiều người rơi vào buồn chán hơn, chính vì vậy mà chẳng nuôi nỗi buồn.
Cái buồn mau tan biến nơi những người tích cực, đôi khi, chẳng còn giờ để kịp nghĩ đến nỗi buồn.
Bạn thân mến!
Ai tránh được nỗi buồn, nhưng không vì thế mà đánh mất cuộc đời. Vui bạn sống thấy hữu ích, buồn bạn sống thấy như đồ bỏ. Vui buồn bạn đều phải sống. Tuỳ theo cách bạn chọn để cuộc sống là những ngày cảm nghiệm đủ hết màu sắc và thấy ra đời có ý nghĩa.
Bùi Giáng có lần viết: “Tôi sẽ tiếc thương trần gian này mãi mãi; bởi vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu”. Đấy là một kinh nghiệm đời người dễ thương biết mấy.
Joshkimt