Vinh quang và đau khổ – Suy niệm Chúa Nhật II Mùa Chay, Năm C
    Suy niệm: Lc 9,28-36
    Tôi rất thích bài hát của Nguyễn Duy: “Con tưởng rằng con vững tin, trên đỉnh núi nhìn Chúa biến hình, ôi hạnh phúc chợt ở bên mình, quyết sẵn sàng theo Chúa ngày đêm. Nhưng khi được gửi trao thánh giá, con sợ mà đành tâm bỏ Chúa. Con quay lưng từ chối ân tình, con mới biết niềm tin con bấp bênh.” Hôm nay Chúa Giêsu dẫn ba môn đệ thân tín lên núi Tabo và Chúa tỏ vinh quang cho các ông. Sống trong cảnh bình an ngập tràn hạnh phúc Pherô đã xin Chúa ở lại đây và không muốn xuống núi, nơi mà các ông đang sống với nhiều thăng trầm của cuộc sống.
    Điều xin này không hợp ý Cha, con đường mà Chúa Giêsu đi không phải là bước trên nhung lụa nhưng là trên gai góc. Trước khi cho các ông bước vào cuộc thử thách cùng Thầy, Chúa Giê-su dẫn các ông lên ngọn núi quen thuộc hùng vĩ với vẻ trầm mặc linh thiêng của màu xanh lá rừng, nơi gặp gỡ giữa trời và đất, giữa Thiên Chúa và phàm nhân. Ở nơi đây tâm hồn các ông như lắng đọng trong bầu khí tĩnh lặng và thanh thoát trong làn gió nhè nhẹ của trời cao. Sự trầm lặng an bình đã đưa các ông vào giấc điệp và khi tỉnh lại các ông thấy Thầy mình đang cầu nguyện, khuôn mặt Ngài sáng chói, áo Ngài trở nên trắng như tuyết. Bên cạnh Thầy Có Môsê, nhà luật pháp và Elia, nhà đại tiên tri. Một đám mây trắng xóa bao phủ họ, biểu tượng cho sự hiện diện của Thiên Chúa. Từ đám mây có tiếng phán ra: “Đây là Con Ta yêu dấu. Hãy lắng nghe Lời Ngài.” Thấy thế Phêrô thưa với Chúa: Ở đây thật tuyệt vời! Nếu Thầy muốn con xin dựng ba cái lều…
    Phêrô muốn ở lại trên núi. Ông muốn xây dựng một chỗ an toàn sung sướng ở đây để tránh đau khổ và mọi nguy hiểm. Nhưng mục đích Chúa Giê-su đưa các Ngài lên núi không phải là để trốn tránh những hệ lụy cuộc đời, nhưng là để củng cố niềm tin để khi đối đầu với những thử thách lớn lao sắp xẩy tới các ông không nao núng.
    Các Ngài cần sức mạnh vì ngày tới đây cũng trên ngọn đồi kia bầu trời sẽ tối đen, khuôn mặt của Chúa Giê-su đầy máu trộn với mồ hôi. Áo Ngài không còn sáng chói nữa nhưng nhàu nát và bị tước đoạt. Các bạn của Ngài là những phạm nhân bị án tử. Không có tiếng từ trời nhưng là tiếng nhạo báng và chế diễu. Các môn đệ thân yêu phân tán trốn chạy.
    Chỉ có một điều duy nhất chung cho hai biến cố trái ngược nhau này là Chúa Giê-su cầu nguyện. Dù vinh quang hay khổ nhục Ngài vẫn gắn bó chặt chẽ với Cha.
    Khuôn mặt Chúa Giê-su trên núi Tabor là khuôn mặt đặc biệt được giấu ẩn trước mắt chúng ta. Nhưng có một khuôn mặt khác luôn hiện diện với chúng ta, đó là khuôn mặt mệt lả, chán ngán, nóng giận, hiền lành, thương cảm, buồn rầu, sợ hãi, thống khổ, đau đớn và tái nhợt lạnh trong sự chết. Đây là khuôn mặt thực của Ngài khi mang mọi nỗi đau khổ của chúng ta nơi thân xác Ngài.
    Mang trong mình hình ảnh của Thiên Chúa chúng ta cũng có những giây phút biến hình này khi chúng ta cảm nghiệm được Thiên Chúa rất gần với chúng ta và chúng ta cảm nghiệm sự ngọt ngào tốt đẹp của Ngài. Chúng ta như được hưởng niềm hạnh phúc Thiên Đàng ngay ở trần gian này. Khi được cảm nếm sự ngọt ngào của Chúa nhiều khi chúng ta muốn ở đó mãi như Phê-rô: Con tìm Nhan Thánh Chúa xin đừng ẩn xa con. Chúng ta sợ Chúa ẩn mặt và chúng ta phải đối diện với những đau khổ khó khăn đang rình chờ. Chúa Giê-su không theo lời đề nghị của Phê-rô là chối bỏ khuôn mặt thực của Ngài nơi trần gian. Thánh Phaolô nói: Chúa Giê-su giống chúng ta mọi đàng ngoại trừ tội lỗi.
    Sự sáng chói trên núi Tabor chỉ có ý nghĩa khi nó giúp ta sống chiều kích đau khổ cách tốt đẹp. Thường lúc cảm thấy Chúa gần gũi yêu thương chúng ta cho rằng Chúa yêu mình nhưng khi trải qua thử thách, chúng ta thất vọng. Nhưng chính những thử thách này sẽ giúp chúng ta tiến sâu hơn. Đêm tối của Đức Tin đã giúp các thánh tiến cao hơn trong đường nên thánh. Ơn an ủi của Chúa chỉ là khởi  đầu giúp linh hồn lấy đà tiến lên núi sọ. Các thánh đã có cái cảm nghiệm hạnh phúc và đau khổ này. Thánh Gioan Thánh Giá trải qua sự bồn chồn và bối rối quá mức. Ngài cảm như mình bước đi một mình, sờ soạng trong đêm tối, như thể bị Thiên Chúa ruồng bỏ vậy. Thánh Tê-rê-sa Hài Đồng Giê-su gần chết xin chị nói về Thiên đàng cho mình nghe. Trong đêm tối đó, khi chẳng còn gì nữa, khi cảm thấy như không có Chúa, thì Thiên Chúa bắt đầu đi vào trong hồn chúng ta một cách nguyên tuyền. Mẹ Thánh Tê-rê-sa đã ghi cảm nghiệm này trong nhật ký của Mẹ trong 27 năm đầu đời, mẹ có một nhận thức sâu sắc đầy hình tượng và sốt mến về Thiên Chúa trong đời mình. Mẹ sống với một niềm xác tín sắt đá về sự hiện hữu và tình yêu của Thiên Chúa. Nhưng đến tuổi 27, khi đang cầu nguyện trên tàu hỏa, như thể có ai đó đã gạt công tắc đường dây kết nối với Chúa của Mẹ. Trong tưởng tượng và cảm giác của Mẹ, Thiên Đàng trống rỗng. Thiên Chúa mà Mẹ biết trong nhận thức và cảm giác, đã biến mất.
    Chính Chúa Giêsu sau biến hình, Ngài đã bước vào đêm tối tinh thần cách hết sức kinh hãi:  Ngài ở trong Vườn Cây Dầu, Ngài đã than khóc vì bị bỏ rơi và sợ thập giá: “Lạy Cha xin cất chén này cho con nhưng xin đừng theo ý con mà xin theo ý Cha!”. Mồ hôi hòa quyện với máu toát ra từ lỗ chân lông biểu hiện của sự khổ não cùng cực. Chỉ sau những giây phút Chúa Giêsu vắt kiệt sức lực của mình, Thiên Thần mới đến an ủi Ngài. Đối với Người Con Duy Nhất này mà Cha đã xử như vậy, thì đến chúng ta, Ngài cũng không để chúng ta chỉ dừng lại hạnh phúc của núi Tabor, nhưng Chúa Cha mời gọi chúng ta xuống núi, sống cuộc đời thường với những đau khổ và niềm vui đắp đổi nhau. Chúng ta phải theo Chúa Giê su lên Giêrusalem và lên thập giá mới có thể đến vinh quang vĩnh viễn. Chúng ta cùng chịu đau khổ với Chúa Giê-su để được tham dự vinh quang với Ngài. Chúng ta tin rằng thân xác chúng ta cũng được biến đổi bởi ánh sáng, bình an và tình yêu. Chúng ta được Cha xót thương, chúng ta cũng được biến đổi theo hình ảnh thân xác vinh quang của Chúa Giê-su.
    Chúng ta biết rằng sự chết ở trong chúng ta; nhưng ở chính trung tâm này, chính giữa thế giới chết chóc này, có một niềm hy vọng vững chắc, là thân xác chúng ta sẽ được biến đổi, vì Chúa Giê-su đã chiến thắng sự chết. Hãy bắt chước các tông đồ tuyên xưng thập giá, tin tưởng vào quyền năng vinh quang của thập giá.
    Trong mùa chay thánh này, chúng ta hãy lắng nghe Lời từ Thập giá được bao phủ vinh quang phục sinh. Trong đời chúng ta cũng có những giây phút biến hình vì Chúa ở nơi chúng ta. Chúng ta cũng sợ hãi như Phê-rô, Gioan và Giacôbe khi vào trong mây nhưng tin chắc rằng mây báo hiệu có sự hiện diện của Người con Yêu Dấu, Người được Cha tuyển chọn và chúng ta cùng tiến bước với Ngài trong ánh sáng cũng như trong đêm tối. Và như thế chắc chắn chúng ta sẽ được biến đổi với Ngài.
    Chúng ta được biến hình! Điều này đã được bắt đầu ngay từ bây giờ, miễn chúng ta tin vào quyền năng  Phục sinh của Chúa ở trong chúng ta ngay khi chúng ta chịu phép rửa tội. Quyền năng này sẽ theo chúng ta đến giây phút cuối cùng. Tình yêu của Thiên Chúa đã bao phủ Chúa Giê-Su ở núi biến hình cũng như ở đồi Calve cũng sẽ bao bọc chúng ta trên cuộc lữ hành trần thế này, để chúng ta được hưởng vinh quang Nước Trời như lời Thánh Phaolô quả quyết: “Chúa Giê-su sẽ biến đổi thân xác hư hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh quang của Ngài.”
    Nữ tu Maria Faustina Lý Thị Báu